Tôi nhớ như in cái ngày ấy, một trận bão lũ khủng khiếp mà có lẽ không một người dân nào ở xã tôi có thể quên được.
Ngày đó phương tiện liên lạc gần như duy nhất là điện thoại bàn nhưng không thể sử dụng được vì đường dây đã đứt. Những người ở xa chỉ biết có nhiều người tử vong, nhà sập… Người dân trắng tay sau cơn bão và lũ.
Anh tôi ngày đó đang học xa nhà nghe tin liền đón xe về quê. Lúc đó, tôi đang lon ton đi nhận mì cứu trợ thì thấy anh tôi quần ống xắn ống thả, tay phải xách bao gạo, đầu đội thùng mì tôm đi bộ về (đường cây cối đổ, bùn đất nên xe không đi được). Tôi chạy tới, cảm giác lúc đó như vỡ òa...
Tối đó, nhà tôi quây quần bên nhau. Trong không gian im ắng, ảm đạm bỗng một tiếng nhạc vang lên: "Xa anh mới ban chiều, thế mà lòng sao buồn thiu…". Nhà tôi như nhộn nhịp hẳn lên. Ba mẹ tôi nhìn nhau tò mò không biết nhạc từ đâu phát ra và tôi cũng thế. Anh tôi cười, rồi lấy chiếc điện thoại đưa cho tôi.
Read more…